Em hãy viết thư cho bạn kể lại một kỉ niệm cảm động về công ơn của cha mẹ đối với mình

Đề bài: Em hãy viết thư cho bạn kể lại một kỉ niệm cảm động về công ơn của cha mẹ đối với mình.

Cây phượng già còn những chùm hoa rực rỡ nữa. Những cành lá loà xoà vào cửa sổ nhà mình như những người bạn thân thiết. Vài năm về trước, một kỉ niệm khó quên đã đến với mình… Hôm ấy, là một buổi trưa hè nắng gay gắt. Cây phượng vĩ rực đỏ những chùm hoa và tiếng ve kêu. Lan còn nhớ khỏng, những chú ve bao giờ của là niềm yêu thích của bốn chúng mình. Trên tầng gác cao của cửa sổ, mình ngắm nhìn cây phượng vĩ mà lòng đầy thích thú. Chà, những chú ve mới to làm sao. Có chú ve này mà được chú ta ngân cho mấy bản nhạc thi sướng biết bao! "Nam ơi! Nam!". Tiếng gọi của thằng Hùng làm mình bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Mình nhoài người hét to: "Ê, lên đây mày.". Thằng Hùng đi ình ình trên cầu thang gỗ. Thấy nó, mình mừng rơn. Thế rồi mình và nó mỗi đứa xách một cái chai đi dọc các phố bắt ve. Mặt trời ngày càng toả sức nóng hơn, mình vẫn mải mê bắt ve. Nhìn chiếc chai đựng đầy những chú ve, mình cảm thấy thật là sung sướng… Về đến nhà, mắt mình hoa lên, đầu nặng trịch. Mình nằm vật xuống giường rồi thiếp đi mê man. Mình tỉnh dậy. Mẹ đang ngồi trước mặt mình. Bàn tay gầy gầy mát như kem sữa đặt lên trán mình. Giọng nói thanh thanh quen thuộc của mẹ cất lên: "Con bị sốt rồi. Thôi ngủ đi con", "À ơi! Con cò! Mà đi ăn đêm…".

cha me - Em hãy viết thư cho bạn kể lại một kỉ niệm cảm động về công ơn của cha mẹ đối với mình

Cho dù có đi xa đến đâu, con cũng sẽ không bao giờ quên được tình thương yêu vô bờ bến của mẹ

Tiếng ru ca dao của mẹ vang lên nhẹ nhàng. Mình ngủ thiếp đi. Đêm hôm ấy, mẹ thức trắng để trông mình. Bóng gầy gầy của mẹ lúc nào cũng theo dõi mình. 

Khi thì mẹ bưng thuốc, khi thì nấu cháo cho mình. Vẫn bằng giọng ca dao sâu lắng, bằng bàn tay âu yếm, mẹ đã chăm sóc mình. Có lúc mình mê man, mẹ vội chạy đến bên mình. Bàn tay dịu dàng chăm sóc mình. Đến sáng, mình đã đỡ hơn. Ôi! Có qua một đêm mà mẹ gầy đi nhiều quá. Đôi mắt thâm quầng trũng sâu. Nhưng sao đôi mắt ấy vẫn tràn đầy tình thương mến đối với mình. Cứ thế mình đã vượt qua khỏi trận ốm nhờ tình thương của mẹ. Buổi tối, đêm đầy sao. Mình đứng bên ban công cùng mẹ. Giọng nói của mẹ thủ thỉ bên mình. Mẹ khuyên mình hãy cố gắng học tập, không mải chơi. Nghe những lời nói của mẹ, mình rơi nước mắt vì hối hận. Mẹ ơi! Mẹ, con xin hứa với mẹ sẽ chăm ngoan, học giỏi, không làm mẹ phải buồn. Cho dù có đi xa đến đâu, con cũng sẽ không bao giờ quên được tình thương yêu vô bờ bến mà mẹ đã dành cho con trong suốt cả cuộc đời. Mẹ ơi! Con thương mẹ quá! Vì con mà mẹ đã biết bao nhiêu đêm không ngủ. Từ nay con xin nghe lời mẹ. Con sẽ cố gắng học hành cho giỏi giang để khỏi phụ lòng mong mỏi của mẹ. Nghĩ đến đây mình oà khóc, những cành phượng lao xao như muốn khuyên minh hãy nín đi. Mình vào trong buồng, lấy chiếc chai đựng đầy ve rồi mờ nút thả cho chúng bay. "Hãy bay đi hỡi những chú ve của mùa hè. Bay đi và cất lên tiếng hát yêu đời ca ngợi mùa hè". Trên dãy phố, hàng trăm chú ve cát lên tiếng hát lao xao.

Xem thêm:  Kể lại câu chuyện tâm sự của chiếc ghế và chiếc bàn gãy chân

Chu Thuỳ Hương

(Trường THCS Trưng Vương)