Kể về phần kết mới của truyện “ông lão đánh cá vá con cá vàng”

Đề bài: Kể về phần kết mới của truyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng"

Nhờ việc ông lão đánh cá tha chết cho cá vàng và được cá vàng đền ơn mà vợ ông đã có một chiếc máng lợn mới và một ngôi nhà vừa to, vừa đẹp như mụ muốn. Nhưng người đàn bà ấy vẫn chưa thoả lòng. Một hôm, bà ta lại bắt ông lão ra biển để đòi cá vàng cho mụ được làm một nhất phẩm phu nhân danh giá, khiến những người xung quanh mụ ai cũng phải nể vì. Nghe vợ nêu ra yêu sách đó, ông đánh cá trợn tròn mắt đầy kinh ngạc. Rồi ông nói:

– Bà lão ơi, bà có điên không đấy? Bà muốn trở thành nhất phẩm phu nhàn để làm gì cơ chứ? Tôi thấy giờ đây chúng ta sống sung sướng hơn trước nhiều rồi. Tôi sẽ không xin cá vàng một thứ gì nữa đâu!

ong lao danh ca1 - Kể về phần kết mới của truyện "ông lão đánh cá vá con cá vàng"

Ông lão đánh cá chỉ cần thanh thản

Nghe vậy, lập tức mụ vợ tru tréo khóc than rồi quát chồng ầm ĩ. Mụ bào ông lão là đồ ngu ngốc, chỉ muốn suốt đời làm một kẻ đánh cá hèn kém. Chưa hết, mụ còn đẩy ông lão ra khỏi nhà rồi lôi xềnh xệch ông ra bờ biển. Ông lão không chịu đi liền bị mụ chửi thậm tệ ; mụ còn định tát vào mặt ông. Lúc ấy, người đàn ông đáng thương nhìn chăm chăm vào mặt vợ rồi lắc đầu, buồn bã thở dài. Mụ vợ lại quát to, thúc ông lão phải đi. Lần này thì ông lão đi rất nhanh ra biển. Cánh biển hôm nay như thay đổi hẳn: nước biển không trong xanh mà đục ngầu, sủi bọt; gió biển không vi vút, du dương mà ào ào cuốn bụi cát mịt mù. Đứng trước biển, ông lão cất tiếng gọi to:

–  Cá vàng ơi! Cá vàng ơi!

Chỉ trong giây lát, cá vàng đã hiện lên hỏi:

– Ông lão tốt bụng ơi, ông cần gì thế?

Mụ vợ ông lão nhanh nhảu trả lời:

– Chồng ta là ân nhân của mi. Vậy mi hãy trả ơn chúng ta bằng cách biến ta thành một nhất phẩm phu nhân cao quý!

– Thế còn chồng bà sẽ được biến thành một bá tước hay công tước? – Cá

vàng hỏi lại mụ già

– Không, ông ta thì ngu si lắm! Ta không cần một người chồng như vậy. Cứ để ông ấy mãi là một gã đánh cá hoặc là một kẻ hầu hạ cho ta cũng được rồi!

Lúc này ông lão mới cất tiếng, ông nói một cách đau khổ. 

– Cá vàng ơi, hai lần trước vì thương bà vợ già phải sống cuộc sống nghèo khổ cùng ta gần hết cuộc đời nên ta mới làm theo yêu cầu của bà ấy. Nhưng bây giờ ta không thể chịu đựng được mụ vợ tham lam, bạc ác này nữa rồi. Cá vàng ơi mi hãy giúp ta, cho ta được giải thoát, được sống tự do! Ta không cần giàu sang, ta chỉ cần thanh thản.

Ông lão vừa dứt lời thì cá vàng quẫy mạnh đuôi: Một con sóng lớn chồm lên cuốn phãng mụ vợ xuống biển. Ông lão đánh cá thở dài như vừa trút được một gánh nặng. Đứng thừ người trong giây lát, bỗng ông lão hoảng hốt, thất thanh gọi:

Xem thêm:  Cảm nhận về bài “Tiếng nói của văn nghệ” của Nguyễn Đình Thi

– Cá vàng ơi, cá vàng ơi! Liệu ta có thanh thản được không khi chỉ còn lại một mình?

Nguyễn Hồng Liên 

(Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam)